Mỗi khi cãi vã, anh thường bảo tôi là ngu dốt, ít học, không biết làm gì, tính toán so đo với gia đình anh.
Xem thêm:
Tôi 39 tuổi, chồng 45 tuổi, cưới nhau được 16 năm và có 3 con, cuộc sống tẻ nhạt từ khi tôi sinh đứa thứ hai. Tôi và chồng ở chung nhà nhưng chẳng khác gì cuộc sống ly thân, không ngủ chung phòng, dần dần tôi cũng quen cho đến giờ. Trước đây tôi có việc làm ổn định, sau đó nghỉ việc ở nhà nội trợ và đưa đón các con đi học. Anh giờ có việc làm khá tốt, sáng đi tối về, tôi ở nhà ngoài việc đưa đón con thì về làm osin, một ngày chỉ có thể rảnh được 2 tiếng. Chồng dường như không hiểu được công việc nội trợ của tôi, anh nghĩ tôi ở nhà rong chơi và tiêu xài trong khi anh đi làm vất vả. Tính tôi tiết kiệm nên ít khi tiêu xài, mua sắm cho bản thân.
Ảnh minh họa. |
Tôi dần phát hiện mình càng sống càng không hợp với anh, từng lời ăn tiếng nói đến hành động. Anh như từ điển bách khoa, có tính sĩ diện, lễ nghĩa, tôi thì ngược lại nên mỗi khi cãi vã, anh thường bảo tôi là ngu dốt, ít học, không biết làm gì, tính toán so đo với gia đình anh. Anh nói tôi luôn phá mỗi khi anh muốn làm một việc gì đó, đôi lúc hối hận vì phải lấy một người như tôi.
Tôi thật sự chán lắm nhưng cứ nấn ná vì các con, cứ nghĩ tới cảnh các con mỗi đứa một nơi, người ở với cha người với mẹ mà thương, chứ thật sự tôi rất muốn làm mẹ đơn thân, như thế sẽ sống thanh thản, chẳng phải lo nghĩ lễ nghĩa gì (tôi là dâu trưởng nên tất cả việc thờ phụng bên nhà chồng phải gánh hết). Chồng chỉ biết kiếm tiền, về đến nhà là không bao giờ chia sẻ gì, coi mọi việc trong nhà là của đàn bà. Tôi giờ như người trầm cảm, không nói gì hết ngoài việc lo cho các con ăn ngủ và cứ thế thời gian trôi đi. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Nguồn: ngoisao.net